Tình yêu judo
Phan_35
Hiểu Vụ cười cởi áo khoác bên ngoài ra, sau đó đi qua chỗ anh, giúp anh cởi áo xuống, treo lên một chiếc giá treo gần đó.
“Nơi này nhỏ như vậy? Chúng ta có ở được không?” Hiểu Vụ ngồi một bên giường, nhìn chung quanh căn phòng, trong này di chuyển cũng thấy khó khăn, cả phòng trừ chiếc giường lớn này ra thì chả còn chỗ để làm việc gì nữa.
Mạch Dịch Nam đi qua ôm lấy cô, hôn nhẹ lên khuôn mặt bắt đầu có một chút ấm áp, “Bí mật mà.” Niềm hạnh phúc bất ngờ này nhất định phải giữ đến cuối cùng. Hiểu Vụ nghiêng đầu nhìn anh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, rốt cục là cái gì mà phải thần bí như vậy chứ! Được rồi, cô cũng không đoán nữa, đằng nào đến lúc đấy rồi cũng sẽ biết!
Hiểu Vụ đi qua mở hành lí ra, tùy ý hỏi, “Chúng ta ở đây bao lâu?” “Ở lại ba ngày, vài ngày sau anh sẽ đưa em đi nơi khác.” Dịch Nam nhìn Hiểu Vụ, sau khi sinh con, người cô cũng đẫy đà lên một chút, chỉ vì Dịch Nam sợ Hiểu Vụ gầy như vậy, nên cố ý tẩm bổ cho cô. Hiện tại trên người đã có chút da chút thịt, nhưng mà thoạt nhìn vẫn nhỏ bé đáng yêu như cũ. Dịch Nam đi qua ôm Hiểu Vụ đứng lên, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên quay về phía mình, nhẹ nhàng nói, “Để tí nữa anh làm cho, hôm nay nhất định em rất mệt rồi, có muốn đi tắm rửa trước không? Tí nữa anh đưa em đi ăn cơm.”
Hiểu Vụ nhìn đống hành lí, lại nhìn Dịch Nam cười cười, “Được.” Ánh mắt kiên quyết kia rõ ràng nói là anh sẽ không để cô làm việc này, thôi thì cô cứ ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng đẩy tay Dịch Nam ra định lấy quần áo đi tắm. Nhưng vừa mới rời khỏi vòng ôm của anh, đã nhanh chóng bị anh kéo trở lại, Dịch Nam híp mắt cười nhìn cô, “Lộ Lộ, cuối cùng cũng chỉ có hai chúng ta.” Vẻ mặt tươi cười cùng đắc ý của anh làm cho Hiểu Vụ không nhịn được khẽ cười, người này thật quá phận, đã làm cha rồi mà còn như thế!
Dịch Nam càng ôm chặt cô, chậm rãi cúi đầu, từ từ, dịu dàng khẽ in lên đôi môi của cô một nụ hôn, sự đụng chạm nho nhỏ này làm cho bọn họ có chút say. Dịch Nam đang rất vui, cho nên rất có hứng thú mà chậm rãi hưởng thụ. Khi anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông cô ra, cô nhìn thấy trong đôi mắt màu đen kia toát lên sự vui sướng! Hiểu Vụ hai má bỗng ửng đỏ, khẽ đẩy anh ra, xoay người lấy quần áo rồi vào trong nhà vệ sinh.
Dịch Nam ngồi xuống sắp xếp đồ đạc, căn phòng này quả thực rất nhỏ, nên cũng không có nhiều chỗ để mà bày biện thêm gì cả. Chỉ có điều, giường lại rất lớn rất thoải mái, Dịch Nam cúi đầu cười, như vậy là được rồi!
Một lúc sau, Hiểu Vụ tắm xong đi ra, Dịch Nam liền vào trong tắm rửa một chút, cả một hành trình dài như vậy làm anh cảm thấy cả người thật không thoải mái. Chờ Dịch Nam xong xuôi, Hiểu Vụ đã sấy khô tóc và buộc tóc gọn gàng rồi, Dịch Nam vừa lòng gật đầu, “Đi ăn cơm thôi.” Hai người lại mặc áo khoác vào rồi mới ra khỏi phòng.
–
Dịch Nam dẫn Hiểu Vụ tới nhà hàng của khách sạn này, ăn thử một chút đồ ăn ở phía cực Bắc Châu Âu.
Đúng lúc đó có một người phục vụ từ xa đang đi tới chỗ bàn của hai người, trên tay bê một chiếc bánh ngọt đã được cắm vài ngọn nến, Hiểu Vụ tự nhiên cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, ngơ ngác nhìn Dịch Nam, anh lại chỉ cười mà không đáp.
Người phục vụ đặt chiếc bánh lên trên bàn, ở trên đó còn rõ ràng được viết ba chữ “I love you”, Hiểu Vụ nhìn ánh sáng phát ra từ ba ngọn nến kia, tim như bị ai đó kéo căng ra, vô cùng xúc động, cô cảm thấy mắt mình có một chút cay cay. Tuy rằng chắc chắn biết anh sẽ chuẩn bị gì đó, nhưng mà tận mắt nhìn thấy tâm ý này của anh, trong lòng vẫn không nhịn được mà vô cùng cảm động. Hiểu Vụ dịu dàng chỉ nhìn vào anh, khẽ mỉm cười với anh, thì thào nói, “Dịch Nam, cảm ơn.”
Mạch Dịch Nam hướng người phục vụ gật gật đầu, người phục vụ liền lui ra. Anh cách một chiếc bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Có thích không?”
Hiểu Vụ cảm động nói không ra lời, chỉ có thể ra sức mà gật đầu. Anh luôn để ý đến cô như vậy, cũng rất hết lòng với hôn nhân của hai người, điều này làm cô rất cảm động.
Dịch Nam từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, mỉm cười nhìn cô, “Anh có cái này tặng em.”
Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, rốt cuộc còn những điều bất ngờ nào nữa đây?
Dịch Nam nhẹ nhàng cầm tay cô lên, mở chiếc hộp gốm ra, lấy từ trong chiếc hộp ra một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, từ từ đeo vào ngón giữa cho cô. Hiểu Vụ nhìn chiếc nhẫn đẹp đẽ đang được đeo trên tay mình, trong lòng lại càng kích động, run rẩy nói, “Dịch Nam.” Nhẫn kim cương này so với nhẫn kết hôn còn lớn hơn rất nhiều, nhất định rất mắc.
Dịch Nam chỉ mỉm cười cầm tay cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, “Anh có được nhận một nụ hôn để cảm ơn không?”
Hiểu Vụ mặt lập tức ửng đỏ, ánh mắt nhẹ liếc xung quanh bàn, rồi lại nhìn Dịch Nam, ý nói rằng trong nhà hàng có rất nhiều người. Dịch Nam lại không để ý, chỉ chăm chú nhìn cô, chờ đợi nụ hôn của Hiểu Vụ.
Hiểu Vụ bị ánh mắt của anh nhìn như vậy lại càng đỏ hơn, đành phải khẽ nghiêng người về phía trước, quyết định hôn anh một cái.
Dịch Nam vừa thấy Hiểu Vụ rốt cục cũng thôi thẹn thùng, thì trong lòng càng mừng rỡ, người tiến sát đến. Hai người cách một chiếc bàn khẽ xích lại gần nhau, Hiểu Vụ chỉ khẽ chạm môi một cái đã muốn lui lại phía sau, không thể ngờ được Dịch Nam đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ cô, còn chưa muốn chấm dứt nụ hôn này. Hiểu Vụ bị động chống đỡ lại đầu lưỡi nóng như lửa đốt của anh, mãi cho đến khi cô cảm thấy mình sắp không thở được nữa thì Dịch Nam mới buông cô ra. Hiểu Vụ mặt càng đỏ hơn, hô hấp khó khăn trừng mắt nhìn Dịch Nam, anh lại ở ngay đại sảnh nhà hàng lại thân mật với cô như vậy.
Dịch Nam liền vô cùng thỏa mãn, cười gắp một chút đồ ăn đặt vào trong bát của cô, “Ăn thử đi, thịt tuần lộc ở nhà hàng này rất được.” Chiếc bàn bên cạnh đang nhìn bọn họ cười, Hiểu Vụ lại vô tình liếc mắt nhìn thấy, càng cảm thấy ngượng vô cùng, trừng mắt nhìn Dịch Nam, ra nước ngoài là lại không chú ý gì cả! Dịch Nam như đọc được sự bối rối cùng oán giận trong mắt cô, liền cười nói nhỏ, “Bọn họ đã sớm quen như vậy rồi.” Người Trung Quốc vốn rất ý tứ, nhưng người ngoại quốc đối với việc biểu hiện sự lãng mạn này thì trực tiếp hơn nhiều! Hiểu Vụ không trả lời, chỉ chăm chú ăn cơm.
————————————
Phải công nhận là khách sạn này rất đẹp.
Nếu mọi người muốn thì có thể xem kiểu 3D ở ĐÂY
Ngoài ra ở khách sạn này còn có rất nhiều thứ hay ho. Ngoài cái nhà kính này thì còn có phòng cabin, phòng kiểu nữ hoàng, phòng honey moon riêng, có cả phòng làm bằng tuyết nữa. Ai quan tâm thì vào hẳn trang chủ xem nhé http://www.kakslauttanen.fi/en/ Phiên ngoại 2 Hai người vui vẻ dùng xong bữa tối, Dịch Nam liền nắm tay Hiểu Vụ đi ra ngoài tản bộ.
Khách sạn này nằm trên đỉnh núi, những căn phòng bán nguyệt trong suốt giống như một ngôi làng nhỏ bị người ta bỏ quên, nằm ngay ngắn thành hàng. Giữa mỗi phòng đều có một chút khoảng cách, làm như vậy cũng để tránh việc bị nhìn trộm. Ở ngoài phòng là một rừng cây rậm rạp nhưng lại có đôi chỗ thưa thớt, nhìn về phía xa xa, đều tối đen như mực. Dịch Nam nói khi đến buổi tối, những người phục vụ của khách sạn sẽ phải tắt hết đèn hai bên đường, cho nên nhìn qua thì xung quanh khách sạn sẽ tối đen. Nhưng mà, mỗi phòng đều được đặt sẵn một chiếc đèn cầm tay, cũng là để cho mọi người có thể thuận tiện đi lại giữa đêm tuyết này, nếu không chắc chắn sẽ không tìm được phòng của mình.
Đi một lúc liền cảm giác có chút lạnh, Dịch Nam đành nắm tay Hiểu Vụ trở về phòng.
Vào trong phòng, hai người liền cởi áo khoác, Dịch Nam đóng cửa phòng bật đèn lên, ôm lấy Lộ Lộ ngồi dựa vào trên giường. Dịch Nam nhanh chóng mở chiếc màn che ở trên đỉnh ra, cả một bầu trời đen tím ngắt nhất thời lộ ra, trời cao vời vời chỉ có đặc một màu như vậy, dường như càng nhìn xa, trời càng tối thăm thẳm, sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
Dịch Nam ôm chặt Hiểu Vụ, trầm giọng nói, “Lộ Lộ, em có hạnh phúc không?” Hiểu Vụ tựa đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói, “Hạnh phúc.” Anh có lúc hơi ngang ngược, có lúc lại bướng bỉnh, cũng có lúc vô cùng dịu dàng với cô, làm cho cô luôn cảm thấy không biết kiếp trước mình đã tu được cái phúc gì mà kiếp này có thể tìm được người đàn ông hoàn hảo như anh.
Dịch Nam để cằm ở trên đỉnh đầu cô, khẽ cọ, sự tiếp xúc nhẹ nhàng này làm cho lòng anh khoan khoái vô cùng, “Anh cũng rất hạnh phúc.” Hiểu Vụ đem lại cho anh hạnh phúc, làm cho anh không kìm lòng nổi lại càng muốn ỷ lại vào cô, càng cần cô hơn. Trong cuộc đời của mỗi con người có thể có được mà người mình hằng mong ước, đã là vô cùng hạnh phúc, mà Lộ Lộ lại chính là người trong lòng anh, mỗi ngày chỉ cần thấy cô mỉm cười, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, thì trong lòng anh đã vô cùng thỏa mãn rồi. Được chuyên tâm và để ý đến cô làm cho trái tim anh có thể đập rộn ràng mỗi ngày, anh rất thích cái cảm giác này, tin tưởng cô có thể vĩnh viễn khiến cho anh luôn yêu đời, tràn ngập sức sống như dòng suối nguồn chảy. Cho nên, anh luôn muốn dụng tâm tạo ra những hạnh phúc bất ngờ cho cô như vậy!
Hiểu Vụ vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh mỉm cười nói, “Anh nói xem khi chúng ta đã bốn, năm mươi tuổi có thể còn giống như bây giờ ôm lấy nhau, ngả đầu vào nhau như bây giờ không?” Cô vẫn luôn tò mò, liệu nhiệt tình của Mạch Dịch Nam đối với cô có thể một ngày nào đó mất đi không? Người ta không phải nói sau 7 năm sẽ không còn gì mới mẻ, hôn nhân sẽ giống như một con hồ yên bình lặng sóng sao? Bọn họ có thể sẽ như vậy hay không?
Trong màn đêm, Dịch Nam khẽ cười, “Đương nhiên, dù 60, 70 tuổi thậm chí có 100 tuổi chúng ta vẫn sẽ có thể ôm nhau như vậy, bởi vì anh mong em có thể cả đời chỉ dựa vào anh.” Hiểu Vụ cảm động nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn ánh sáng yếu ớt ngoài kia rồi lại nhìn vào ánh mắt sáng ngời của anh, “Chúng ta sống đến 80 tuổi là đủ rồi.” Cô không muốn tham lam, nếu hạnh phúc này có thể giữ đến năm 80 tuổi, cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.
Dịch Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô rồi cười khẽ, người phụ nữ bé nhỏ này của anh vĩnh viễn cũng chả nổi lên được lòng tham, thậm chí dù là hạnh phúc cũng chỉ muốn vừa phải. Nhưng là, anh tham lam như vậy, chỉ hy vọng cô có thể vĩnh viễn ở bên anh.
Hai người trong bóng đêm chỉ lẳng lặng nói chuyện về tương lai, ngay cả việc Tưởng Tưởng lúc lớn lên như thế nào, nó sẽ yêu một cô gái nào đó, rồi sẽ kết hôn sống bên nhau trọn đời, sau đó cả ba thế hệ nhà họ đều ở với nhau, hạnh phúc cùng nhau ngồi ở trên ghế xem cháu trai và cháu gái của mình nô đùa. Càng nói càng nói, Hiểu Vụ bất giác đã có chút mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, đối với những câu hỏi của Dịch Nam cũng lúc có lúc không trả lời.
Dịch Nam lại nhẹ nhàng đánh thức cô, không cho cô ngủ, “Hiểu Vụ, đừng ngủ nhanh như vậy, anh còn có bất ngờ nữa muốn em xem.” Hiểu Vụ đã bắt đầu không chống đỡ được nữa, đem mặt vùi vào sau cổ anh, lẩm bẩm nói, “Dịch Nam, em mệt lắm rồi, ngày mai……chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Dịch Nam đành dùng sức nhấc cô dậy, hôn nhẹ lên mặt của cô thấp giọng gọi, “Lộ Lộ, cố lên một chút nữa, ngay lập tức có thể nhìn thấy.”
Bỗng nhiên, trong phòng bỗng có một vài tia sáng lóe lên, Dịch Nam kinh ngạc, đẩy đẩy người đang nằm ở trong lòng. Hiểu Vụ ậm ừ khó khăn khẽ mở mắt, Dịch Nam lại dùng sức lay cô dậy, “Hiểu Vụ, tỉnh dậy, mau nhìn đi, nhìn xem trên trời có cái gì kìa?”
Hiểu Vụ liền ngẩng đầu lên, cố gắng mở mắt, nhất thời giật mình, đây là cái gì vậy? Ôi, tuyệt đẹp! Trong lòng chấn động làm cho mọi cơn buồn ngủ đã bay biến đi đâu mất.
Trên bầu trời có khoảng hơn mười dải ánh sáng như xé tan bầu trời tăm tối, giống như là từ chân trời xa xôi đi tới, từ những dải mây cuồn cuộn phát ra ánh sáng bay thẳng lên không trung. Ở trên bầu trời như được vẽ ra vô số những dải màu sắc uốn lượn, tạo thành một hình ảnh vừa đặc biệt vừa đẹp đến tuyệt vời. Lộ Hiểu Vụ kích động nắm chặt tay Mạch Dịch Nam hô nhỏ, “Đẹp quá, đẹp quá.” Những chùm sáng kia trong nháy mắt lại nhẹ nhàng khẽ tản ra, tạo thành những dải mây mỏng, cả bầu trời đang tối đen bỗng chốc trở thành một vũ đài tràn ngập ánh sáng và màu sắc sặc sỡ, mà tốc độ của những ánh sáng này lại như ma như quỷ biến hóa khôn lường, làm cho trái tim người xem đều không yên mà phải nhảy lên không ngừng.
Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt kích động của Hiểu Vụ, lộ ra ý cười thật sâu, anh biết cô nhất định sẽ rất thích, khẽ dán vào tai cô thấp giọng nói, “Đây là Bắc cực quang.”
Hiểu Vụ cảm thán hít sâu một hơi, hóa ra đây là Bắc cực quang! Trời ạ, cô chưa bao giờ biết thiên nhiên lại có sức mạnh thần kì đến thế, có thể ở một đêm tối tăm mù mịt này tạo ra những luồng ánh sáng đẹp đẽ này, thật thần kì!
Dịch Nam chậm rãi giải thích, “Nơi này là ở phía Bắc Phần Lan, là thị trấn nhỏ Saariselka, chúng ta đang ở một trong những căn phòng đặc sắc nhất của khách sạn Kakslauttanen, đây là phòng chuyên dùng để có thể ngắm Bắc cực quang vì thế họ mới xây vòm nhà làm bằng thủy tinh trong suốt. Hàng năm đều có rất nhiều du khách vất vả lặn lội đường xa tới đây để ngắm cho bằng được cực quang này. Đây là anh cố ý muốn chuẩn bị làm quà cho em, có thích không?”
“Thích, rất thích. Thực sự vô cùng thích, anh xem ở bên kia bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển rồi kìa.” Hiểu Vụ kích động không thôi, chỉ có thể không ngừng kêu lên như vậy. Dịch Nam nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng càng vui vẻ, anh ôm lấy Hiểu Vụ chậm rãi nằm xuống giường, nhìn lên bầu trời rực rỡ kia, cùng nhau hưởng thụ thời khắc đẹp đẽ động lòng người này.
Hiểu Vụ thật vất vả mới thu hồi được ánh mắt, hưng phấn ôm Dịch Nam mà điên cuồng hôn, “Dịch Nam, cảm ơn anh, em rất vui! Đây là lần đầu tiên em thấy Bắc cực quang, rất đẹp, rất thần kì!” Cô đã kích động đến mức trong lời nói cũng tràn đầy hưng phấn, anh khổ tâm chuẩn bị như vậy làm cho cô rất cảm động, thực sự vô cùng cảm động, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh lại tạo cho cô một hạnh phúc bất ngờ như thế này, quả thực đã làm cô chấn động!
Dịch Nam vui mừng ôm lấy cô, nhiệt tình tìm kiếm đôi môi của cô, xoay người đè cô xuống, khó khăn lắm mới khiến cô chủ động hôn anh như vậy anh càng phải làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc. Anh chính là muốn làm cô hạnh phúc đến phát điên, nhìn thấy sự xúc động trong mắt cô, tim anh càng bị kích động hơn!
Dịch Nam gắt gao ôm lấy cơ thể mềm mại dưới thân mình, lẩm bẩm nói, “Lộ Lộ, anh nghĩ muốn em, ngay dưới Bắc cực quang này.”
Thân thể mềm mại của Hiểu Vụ bỗng chấn động, tim bắt đầu kinh hoảng đập liên hồi, trời ạ, ở đây ư? Ở dưới vòm nhà trong suốt này? Toàn thân cô bỗng chốc đỏ ửng, cố gắng tạo ra một chút khe hở với anh, ngượng ngùng nhẹ giọng nói, “Bên ngoài sẽ nhìn thấy.
“Tắt đèn đi, sẽ không nhìn thấy nữa.” Dịch Nam nhẹ nhàng cắn chiếc cằm tinh tế của cô, đầu lưỡi chạy dọc theo những đường cong duyên dáng trượt xuống, anh hiện tại chỉ muốn được yêu cô, cùng cô cảm thụ thiên nhân hợp nhất ( người và trời hợp làm một)
Hiểu Vụ nghiêng đầu, thanh âm vẫn như cũ nhỏ nhẹ kháng cự, “Dịch Nam……nếu không…….che lại rèm trên đỉnh đi…….” Trong lòng cô vẫn rất ngại, hơn nữa ở đây là một nơi xa lạ, cô cảm thấy bất an.
Dịch Nam lại khẽ cắn vành tai của cô, cảm nhận được người dưới thân đang kịch liệt run rẩy, thanh âm khàn khàn nhỏ giọng nói, “Không được, anh muốn em nhìn thấy Bắc cực quang đẹp đẽ kia chạy tới thiên đường.” Bàn tay chậm rãi xoa nhẹ ngực cô, Hiểu Vụ cả người bỗng mềm nhũn, khẽ thở hổn hển.
Một đêm thần kì mà tuyệt đẹp tại nơi ấy, Mạch Dịch Nam dịu dàng dùng tình yêu của mình làm cho Hiểu Vụ phải tan chảy, trong nháy mắt khi cả hai đều lên tới đỉnh điểm, cô giống như thật sự đã nhìn thấy những ánh sáng mĩ lệ thuộc về thiên đường kia. Cảm giác ấy thật sự quá tuyệt vời!
Hạnh phúc của Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ vẫn như cũ tiếp tục, chỉ cần vì đối phương mà thật tâm trả giá, tình yêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ đổi thay! Phiên ngoại 3 “Này, tay anh đang đặt ở đâu vậy?” Tiêu tiểu tố trợn mắt nhìn Chung tiểu bình đang ở trước mặt, rõ ràng đã bị ngã xuống đất rồi, hai tay còn giống y như bạch tuộc vẫn bíu chặt trước ngực cô, lại còn sờ soạng nữa chứ, Tiêu tiểu tố liền nhấc chân lên, ghì chặt anh lại xuống chiếc đệm.
“A, xin đi, rõ ràng em bảo anh đừng buông tay mà.” Bạn học Chung tiểu bình vẻ mặt vô tội, điên loạn xoa ngực mình.
Bàn tay trắng nõn của Tiêu tiểu phóng tới, nắm lấy cổ áo của anh nhấc lên, “Đổi lượt anh tấn công đi.” Dạy anh nhiều lần như vậy, như thế nào cũng không hề tiến triển, xem ra anh ấy chả có lòng dạ nào là muốn học cả.
Chung tiểu bình nghe thấy đã đến lượt mình công, hai mắt liền tỏa sáng, trong đôi mắt hoa đào kia hiện lên nụ cười xấu xa, thân mình vừa đứng vững lại, đã mỉm cười nhìn Tiêu tiểu tố, anh xoay người, đánh móc sau gáy cô. Ha ha, bạn học Tố Tố, anh sẽ không khách khí đâu!
Tiêu tiểu tô vừa thấy hai móng vuốt sói kia đang lao đến trước ngực mình, bực tức vô cùng, đây là cái tư thế gì đây, cô từ khi nào lại dạy anh cái chiêu thức như vậy, thật là ngớ ngẩn, còn chưa chạm vào tay áo của đối thủ thì đã bị người ta quật quã rồi. Quả nhiên, hai bàn tay trắng nõn của Tiêu tiểu tố liền xuất thủ, một cái chặn, một cái thuận thế bắt lấy tay anh, kéo về phía trước, sau đó nhấc chân đá nhẹ một cái, lại dùng tay đẩy, khiến anh nhất thời mất đi trọng lực, yếu như chân tôm, Tiêu tiểu tố không mất nhiều công sức lắm, quật anh ngã xuống mặt đất. Một tiếng phanh vang lên, đã nhìn thấy bạn học Chung tiểu bình mặt lộ vẻ đau đớn không chịu nổi, nhăn nhó thành một cục.
Chung tiểu bình nằm thẳng trên mặt đất, đau đớn la hét, “Tố Tố, không phải em bảo anh công sao, sao lại đánh lại?” Anh một bên giả vờ kêu thảm thiết, một lên lại chậm rãi di chuyển đến bên chân Tiêu tiểu tố, tay từ từ vươn ra, chuẩn bị đánh úp.
Tiêu tiểu tố sớm đã đề phòng cẩn thận, nghĩ muốn chờ cho đến khi tay anh đến gần hơn nữa cô nhất định sẽ giẫm thật manh, hai người còn đang âm thầm phân cao thấp, thì cửa phòng tập đột nhiên lại có người đẩy ra. Hai người giật nảy mình, nhìn ra ngoài cửa.
“Bà nội!”
“Bà!”
Hai người cùng một lúc hét chói tai, người đứng ở cửa quả thực là bà nội của Chung tiểu bình, đang được mẹ Chung nâng vào.
“Bình Bình, Tố Tố, từ sáng sớm các con đã tập rồi, thành quả như thế nào?” Bà cụ híp mắt cười.
“Bà ơi, anh ấy một chút cũng không giống luyện tập gì cả.” Tiểu tiểu tố âm thầm đạp anh một cái, rồi mới nhảy xuống cái nệm, chạy nhanh đến bên người bà.
“Đâu có, con rất nghiêm túc, bà xem con bị Tố Tố đánh rơi nhiều như vậy!” Chung tiểu bình lăn lông lốc đứng lên.
Bà cụ nhìn Bình Bình, rồi sờ đầu của Tố Tố, cười ha hả nói, “Tố Tố, con phải kiên nhẫn, Bình Bình kiên trì như vậy là may mắn lắm rồi, trước kia nó chỉ chơi một lúc rồi bỏ luôn.”
Tố Tố bĩu môi, trừng mắt nhìn Chung Bình, bất đắc dĩ đành dạ một tiếng, phải nghe lời bà thôi.
Chung tiểu bình thấy bà đang giúp mình, liền nhanh chân chạy đến bên người bà, ôm bà rồi dùng sức hôn một cái lên mặt, “Đúng vậy, con đã hứa với bà rồi, con nhất định sẽ chăm chỉ tập.” Nói xong liền đi ra đằng sau lưng của bà, miệng lải nhải trêu tức Tố Tố, vẻ mặt vô cùng đắc ý, làm cho Tiêu tiểu tố tức đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định tí nữa nhất định phải giáo huấn anh một trận mới được.
Bà cụ quay đầu sang nói với mẹ Chung, “Chè làm xong chưa? Bảo bọn chúng ăn xong rồi tập.” Mẹ Chung gật gật đầu, “Đã làm xong rồi ạ, Bình Bình, con cùng Tố Tố đi ăn trước đi.”
Chung tiểu bình nghe xong thì gật đầu, nhìn ánh mắt hung ác của Tiêu tiểu tố làm anh không dám cợt nhả nữa, vẫn nên làm cô hạ hỏa trước đã, bằng không, chắc ngày mai anh không xuống nổi giường nữa mất. (mờ ám quá anh ạ =)))))
Tiêu tiểu tố hết cách đành phải đi theo anh xuống phòng khách ở tầng dưới.
Chung tiểu bình quả nhiên là một đại thiếu gia, rửa tay xong thì ngồi yên một chỗ, Tiêu tiểu tố dành phải tự đi lấy cho mỗi người một bát rồi bưng tới trước mặt anh.
Chung tiểu bình cố ý giúp cô đẩy ghế ra nhưng cô lại không thèm ngồi, lại đi ra chỗ đối diện với anh ngồi xuống, vẻ mặt trầm hẳn, anh đành bưng bát bê đến chỗ cô rồi cũng ngồi xuống. Tiêu tiểu tố trừng mắt liếc anh, “Có người đó, đi ra đi.”
“Không sao mà,” Chung tiểu bình dịch lại gần trêu cô, cư nhiên chỉ mới tới gần thêm một chút, mà tai cô đã bắt đầu đỏ bừng rồi.
Tiêu tiểu tố khó chịu dịch ra một chút, trên người anh toàn là mùi mồ hôi, còn có mọi người đều sắp xuống nữa. Cô lại bưng bát lên, chuẩn bị ngồi hẳn sang bên kia, thì Chung tiểu bình đã nhanh chóng kéo lấy cô không cho đi, “Đừng đi mà.” Mặt lại nhanh chóng dính sát vào mặt cô. Tiêu tiểu tố cắn môi, dùng sức cộc vào đầu anh một cái, làm anh đau đến mức kêu lên thất thanh, dùng tay che đầu lại, Tiêu tiểu tố mắt cong hết cả lên, mỉm cười giả bộ xoa xoa cho anh, lại nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Chung tiểu bình, thì cô đã đứng dậy bưng bát quay đầu rời đi.
Chung tiểu bình tức giận đến mức muốn giậm chân! Tiêu tiểu tố một chút cũng không có đáng yêu!
Một lúc sau, Tiêu tiểu tố lại tức giận ngồi ở trong xe, trừng mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chung tiểu bình đang ở bên ngoài, người này lại còn dám lợi dụng bà để lừa cô ra, cuối tuần này cô còn có một cuộc thi, vậy mà anh còn mỗi ngày quấy rầy cô ôn tập nữa.
Chung tiểu bình thấy Tiêu tiểu tố chỉ ngồi im trong xe, liền quay lại gọi cô, “Tố Tố, ra đây đi, nơi này mát lắm.”
“Em sợ lạnh.” Tiêu tiểu tố nghiêm mặt không thèm để ý tới anh.
Chung tiểu bình khẽ nhấc khóe miệng, lôi từ ghế sau ra một chiếc áo khoác, chớp mi nhìn cô, “Có áo này.”
Tiêu tiểu tố đành trừng mắt nhìn anh một cái, “Em sợ tối.”
Chung tiểu bình nhìn bóng đêm dày đặc xung quanh, “Nếu anh làm chỗ này sáng lên, em đồng ý đi ra chứ?”
Tiêu tiểu tố không nói gì nữa, tốt nhất là không thèm để ý đến anh.
Chung tiểu bình liền đi đến cốp sau, không biết lôi ra được cái gì liền ngồi xổm xuống.
Tiêu tiểu tố ngồi bên trong thở dài, anh muốn làm gì thì làm cái đó, chả chịu hỏi cô bao giờ. Chẳng qua, nếu đã định đi ra rồi, thì cũng chả thèm bực bội với anh nữa. Tiêu tiểu tố liền mở đài radio lên, trong đó đang phát một bài hát, chính là chương trình phát nhạc theo yêu cầu của khán giả
Tiêu tiểu tố dựa lưng vào ghế, thoải mái nghe, bất tri bất giác lại ngủ luôn lúc nào không biết.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô bị người ta lay tỉnh lại, trợn mắt nhìn Chung tiểu bình trước mắt, “Tố Tố, mau ra đây đi.” Tiêu tiểu tố không tình nguyện bị anh lôi ra ngoài, gió đêm liền thổi đến, không thể tưởng tượng được trên đỉnh núi gió lại lớn đến vậy. Chung tiểu bình gắt gao ôm cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói, “Lạnh phải không?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian